NGƯỜI MẸ TUYỆT VỜI CỦA TÔI !

huỳnh văn nhi

Chào các bạn ! khi sinh ra thì ai cũng đều có mẹ bên cạnh và yêu thương chúng ta ! và mình cũng vậy. Mình rất được Mẹ yêu thương từ nhỏ, Mẹ luôn là người vĩ đại nhất đời mình ! Để mình có được hình hài trọn vẹn và như ngày hôm nay thì Mẹ mình cũng phải trải qua biết bao nhiêu là khó khăn mới chăm lo cho mình lớn khôn như ngày hôm nay ! Nếu bạn hỏi mình : ” Người bạn thần tượng nhất là ai ? “, thì thông thường đối với các bạn sẽ là một ca sĩ nổi tiếng nào đó, hoặc là anh diễn viên tài ba nào khác, nhưng đối với mình thì người mình thần tượng đó là Mẹ của mình !

 

Bài viết này mình cũng sẽ tâm sự với các bạn lý do tại sao mà mình lại thần tượng Mẹ của mình đến như vậy. Mẹ mình đến nay cũng 50 tuổi, sức khỏe không còn khỏe như xưa nữa rồi các bạn ạ ! Lúc nhỏ mình đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ bên Cha và Mẹ, tuy nhiên một thời gian sau đó thì biến cố đã xảy ra ! Cha, Mẹ mình phải gặp cảnh ly hôn do Cha tìm được gia đình mới.

 

Thật là nhớ lại cảm giác đó mình vẫn còn thấy nghẹn ngào khi nhớ lại cảnh trong đêm khuya vắng, trời bên ngoài thì mưa giông rất to, bỗng nhiên cô mình xuất hiện và thông báo với mẹ mình một tin không vui là Cô đã thấy được Cha mình đã bỏ đi với một Cô khác và bỏ rơi mẹ con mình. Lúc ấy trong nhà mình có em gái và mình.

 

 

Thời điểm đó mẹ mình làm nghề cắt tóc nữ, khách thì lai rai không nhiều, chỉ đủ miếng ăn qua ngày. Có bữa đói, bữa no, Mẹ mình lúc nào cũng đầu tắt mặt tối kiếm miếng cơm cho 2 đứa con nheo nhóc sau nhà. Cứ hễ tới giờ ăn mà mình và em gái đói bụng là khóc la rất lớn, làm cho mẹ mình rất xót xa.

 

Lúc đó mình còn rất nhỏ chỉ biết chơi chứ không không hiểu nỗi cực khổ của mẹ mình. Lúc đó mẹ mình rất ốm, ốm đến nỗi chỉ có 40KG lên bác sĩ tưởng đâu là phải rời xa đứa con. Đó là những gì mẹ mình kể lại. Lúc mình học lớp 5 thì mình được tiếp xúc với máy vi tính rất sớm. Chính vì điều đó mà mình nghiện game từ nhỏ. Việc học của mình rất xa sút từ rất nhỏ. Học hành từ trung bình đến khá, chứ không học sinh giỏi nổi luôn.

 

Mỗi lần đi học mẹ mình lúc nào cũng chở che đưa đón, đến mãi lên lớp 6 thì tưởng đâu mẹ nhàn hơn. Nhưng không phải vậy đâu ạ ! Lên lớp 6 thì tiếp xúc nhiều bạn bè xấu nên chơi game càng bị nghiện, nghiện đến nỗi cứ trông ngóng tan lớp để chạy ra chơi game.

 

Mẹ mình thì lúc nào cũng sợ mình thiếu ăn thiếu mặc, không bằng bạn bè, nên cứ tìm đủ mọi cách để chăm lo cho mình. Nhớ đến cảnh trưa nào mẹ mình cũng trông chờ mình để trưa dẫn đi ăn, vì sợ mình không lo ăn mà để dành tiền chơi Game. Ôi thật là thương mẹ ! Người mẹ thì luôn lo lắng cho con, nhưng con thì chỉ ham chơi không nghĩ đến cực khổ của Mẹ. Nhớ đến đó mà mình thấy thật có lỗi với mẹ !

 

huỳnh văn nhi

 

Nói thật là từ bàn tay trắng, và tinh thần suy sụp khi không tiền lo cho 2 con. Trong lúc hoạn nạn cần một bàn tay phụ giúp của cha thì, người cha thân yêu của mình lại bỏ mẹ ra đi. Mình không trách cha mình, mà chỉ thấy thương mẹ thôi. Quả thật mẹ mình là một người thật vĩ đại. Mẹ có một nghị lực rất lớn mới lo nỗi 2 anh em mình từ nhỏ đến lớn như vậy.

 

Cho đến mãi mình học lớp 9 thì mình mới chợt nhận ra những trò chơi game thật vô nghĩa, vì nó mà mình làm cho mẹ lo lắng và con đường học vấn của mình không được tiến triển. Và từ đó mình luôn nhắc bản thân rằng, mình sau này lớn lên phải là một trụ cột trong nhà và mau chóng thành công để phụ giúp mẹ mình.

huỳnh văn nhi

Đến thời điểm mình học lớp 4 hay lớp 5 gì đó thì mình đã có một người Ba mới, và người Ba ấy là người Ba hiện tại của mình đến bây giờ luôn. Ba mình chỉ có duy nhất em gái và mình thôi. Ba mình không như mọi nghĩ là Ba ghẻ thường không thương con lạ đâu ạ ! Ba mình nếu không nói quá thì Ba mình còn thương mình và em gái mình hơn cả Cha ruột mình nữa. Nhờ Ba mà mẹ mình bớt đi nhiều gánh nặng. Nhưng bản chất của người mẹ mà ! Dù con mình như thế nào thì không lo cái này cũng lo cái kia thôi ạ !

 

Các bạn đọc xong những dòng chia sẻ trên thì các bạn cũng hiểu tại sao mình thần tượng mẹ mình rồi đúng không ạ ! Mẹ mình để nuôi em gái và mình thì quả thật rất nhiều gian nan và cần sự kiên trì và bền bỉ rất nhiều. Qua những sự cố gắng của mẹ mình, thì mình thấy khi ra kinh doanh, mỗi lần gặp chút khó khăn mà đã gục gã thì quả thật là quá phụ lòng của mẹ mình. Mình phải sớm thành công trước tuổi 30 để còn lo lắng cho gia đình và Ba, Mẹ mình nữa nên mình đã quyết định ra kinh doanh lúc 23 tuổi.

huỳnh văn nhi

 

“Thời gian của mình còn nhiều, nhưng thời gian của Ba, và Mẹ mình thì không đủ nhiều nữa ! ” Lúc Ba, Mẹ còn tại thế, con tận lực chăm lo, đừng để đổ bệnh già yếu mới lo này lo nọ, thì Ba, Mẹ còn sức đâu để vui vầy nữa !

 

Cảm ơn các bạn đã đọc những dòng chia sẻ của mình ! Chúc các bạn thật nhiều sức khỏe và luôn an vui nhé !

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *